Truyện Sex Nữ sinh học vẽ
Ngày hẹn đã đến.
Tối hôm đó, tôi khởi hành trước giờ hẹn đến hơn 45 phút, có lẽ là để dự phòng đường đi khá xa, hoặc cũng có thể vì tâm trạng hơi hồi hộp, đứng ngồi không yên. Tôi tự dặn lòng, chỉ nên tìm cách giúp đỡ, hoặc là hướng dẫn cho cô gái đó tự học, hoặc gởi tài liệu online, chứ không nên xiêu lòng mà nhận lời đi dạy, khi đến cả tiền xăng xe cũng chẳng đủ. Đi đến cuộc hẹn, chỉ nên xem như biết thêm một người bạn mới. Chỉ nên là vậy.
Sau khoảng hơn 40 phút chạy xe, tôi đã đến được đường xx như trong tin nhắn. Đó là một con đường không lớn, nhưng hai bên cũng có đầy cửa hàng quán xá, nhìn bề ngoài thì không đến nỗi thiếu an ninh như người khác hay nói. 5 Phút còn lại là để lần mò ra hẻm số xx, cũng không khó tìm lắm. Đúng 8 giờ, tôi đã có mặt tại điểm hẹn, nhìn quanh, và chẳng thấy cô gái nào cả.
Tôi leo xe lên lề, chống chân và bắt đầu chờ đợi. 5 Phút khác lại tiếp tục trôi qua, và trong tâm trạng hồi hộp thì quả thật là dài hơn hẳn bình thường. Cô gái này hẹn mình, mà lại đến trễ sao? ! Dù vậy, tôi vẫn đợi, và có lúc thì lén nhìn vào gương, vuốt lại mái tóc, ngắm nghía mặt mình. Một hành động thật vô nghĩa, mà chính tôi cũng chẳng hiểu vì sao.
Ngay lúc đó, tôi bỗng nhìn thấy một bóng người đang đi đến, cũng có vẻ sốt ruột tìm kiếm cái gì đó.
…
Chuyện thật như đùa, nhưng ngay khi nhìn rõ người đó, tôi bỗng lạnh toát toàn thân, suýt nữa là chết sững. Nếu không kể đến bộ trang phục bó sát, hơi màu mè và thân hình rất ốm, dáng đi ẻo lả, thì đó đúng là một người đàn ông (dân gian ta hay gọi là pede đó). Tất nhiên học viên có thể là bất kì ai, tôi là người dạy, không có quyền kì thị, nhưng trong tình huống này thì quả là quá bất ngờ, ngoài dự kiến khiến tôi chẳng thể suy nghĩ được gì nữa.
Người đó bỗng nhiên bước nhanh về phía của tôi hơn, khiến việc duy nhất tôi nghĩ ra lúc đó chính là: Rồ máy xe bỏ chạy. Nhưng thật may, khi tôi vừa đội mũ bảo hiểm xong thì người đó cũng lướt nhanh qua, như chẳng hề quan tâm gì đến tôi vậy. Ngay phía sau tôi, cách khoảng vài mét là một người đàn ông khác đang chờ sẵn, đón người kia và phóng xe đi ngay.
Đến lúc này tôi mới có thể bình tĩnh lại, dù tim vẫn còn đập rất mạnh. Đột nhiên, điện thoại lại reo lên, báo hiệu có cuộc gọi đến, làm tôi giật mình thêm lần nữa. Tôi bắt máy, và bên trong tai nghe là giọng nữ:
– Alo! Bạn ơi, bạn đến chưa vậy? !
– Mình đang ở trước hẻm xxx đây!
– Lạ quá, mình chờ ở đó, rồi đi dọc theo đường cũng không thấy luôn. Chờ chút nha, để mình quay lại. Bạn ngắt máy đi, không lại tốn tiền!
Tôi thở phào nhẹ nhõm. Là giọng nữ, không phải nam, tôi đã đoán không sai.
Từ phía xa lại có một người đang đi bộ đến, và lần này là một cô gái trẻ (Sao lúc nãy tôi chẳng nhìn thấy nhỉ). Cô ta cứ lo lắng, quan sát xung quanh, và khi ánh mắt chạm đến chỗ tôi thì… lại đột ngột đảo sang hướng khác.
Tôi có hơi ngớ người, tưởng như mình lầm lẫn. Chẳng còn cách nào khác, tôi đành thử bấm máy gọi tiếp, và ở bên kia, cô gái đó cũng nhận cuộc gọi. Lần này thì chính xác thật, tôi mừng rỡ, nhanh chóng rồ máy xe, chạy đến chỗ cô gái và nói:
– Bạn… là người muốn học vẽ phải không? !
Cô gái tròn mắt, gật đầu:
– Phải… phải rồi! Vậy bạn… anh là K hả? !
– Đúng vậy! Lúc nãy thấy bạn nhìn mình, nhưng lại quay sang chỗ khác nên mình cứ tưởng là lầm người!
Cô gái hơi cúi mặt:
– Em… xin lỗi. Vì anh… không giống như em nghĩ, nên em cứ tưởng không phải!
– Không sao! – Tôi cười, mặc dù trong bụng thì hơi nhột. Chẳng lẽ tôi không giống một thầy giáo dạy vẽ sao? – Giờ bạn muốn đi đâu nào? !
– Hay… là mình nói ở đây luôn nha! – Cô gái hơi rụt rè.
– Đâu có ai đứng giữa đường mà nói chuyện bao giờ! – Tôi cười, rồi chỉ sang góc đường, nơi có một quán sinh tố nhỏ. Mình qua kia ngồi đi!
– Nhưng mà…
– Có gì mà nhưng! Lên xe mình chở cho nhanh nè!
– Dạ… Thôi để em đi bộ qua cũng được! – Cô gái nói và nhanh chóng bước về phía quán nước. Tôi phì cười, cũng đành rồ máy xe đi theo sau.
…
Tôi vừa khuấy ly sinh tố vừa nói:
– Rồi… bạn muốn hỏi mình chuyện gì nào? !
Tôi phải mở lời trước, vì cô gái này cứ ngại ngùng, ngồi yên như bức tượng “người cúi mặt suy tư”, chẳng uống nước, cũng chưa nói được câu nào. Khi đã vào quán rồi, tôi mới có thời gian quan sát cô ấy kĩ hơn. Trong tình huống và câu chuyện này, tôi không nên nhận xét gì nhiều, nên chỉ có thể miêu tả một chút: Đó là một cô gái nhỏ nhắn, tóc ngắn, cũng dễ nhìn (có lẽ là vậy) và chắc chắn là trẻ tuổi hơn tôi.
Rõ ràng cô ta cũng nhận ra điều đó nên nói với tôi:
– Anh… cứ gọi em là em đi, chắc là… anh lớn hơn em mà phải không? !
– Chắc vậy. Anh là K, còn em là H phải không? !
– Dạ phải!
– Anh sinh năm xx, còn em? !
– Em… sinh năm 93!
– À, vậy thì đúng là nhỏ hơn anh thật. Em muốn hỏi anh chuyện gì nào? !
– Hôm trước… em có hỏi anh về chuyện học vẽ đó…
– Ừ! Đúng rồi! Thì sao em? !
Cô gái rụt rè nói:
– Có… cách nào khác không anh? ! Em thích học vẽ lắm, nhưng mà…
Tình huống đúng như tôi đã dự đoán, và dĩ nhiên cũng đã chuẩn bị sẵn tinh thần.
– Em… đã biết vẽ chưa? !
– Dạ… chưa anh! Em chỉ biết nghệch ngoạc thôi!
Nhìn vẻ mặt thật tình của cô gái, tôi cũng có phần hơi tội nghiệp. Nhưng khi nghĩ đến hoàn cảnh hiện tại của mình, ý tưởng đó lập tức bị xua đi ngay. Tôi phải đi dạy, gom góp từng đồng cũng là vì hoàn cảnh thất nghiệp, đang rất túng thiếu. Tốn công sức, thời gian, quãng đường khá xa, với một mức phí chẳng đủ tiền xăng thì thật không đáng công, lãng phí.
Tôi đành bấm bụng, nhắc lại câu nói hôm trước:
– Anh cũng chịu thôi em ơi! Mức phí đó… không thể giảm hơn được nữa đâu!
Cô gái im lặng, chẳng nói thêm được gì. Tôi cũng thấy hơi khó chịu, nên chỉ đành ngồi im, đưa mắt nhìn sang hướng khác. Dù rất đồng cảm, nhưng tôi chẳng thể làm khác được, tiền… vẫn là trên hết (nghe ác thật, nhưng biết làm sao, khi các bạn đang thất nghiệp và phải chu cấp gia đình hàng tháng, thì mọi thứ khác đều chẳng đáng lo nữa).
Bầu không khí căng thẳng kéo dài đến hơn mười phút, cho đến khi đột ngột bị cắt đứt bởi tiếng nói của cô gái:
– Hay là… em có một đề nghị được không anh? !
– Ừ… em cứ nói đi! – Tôi hơi ngạc nhiên.
Cô gái vẫn cúi mặt, giọng nói càng nhỏ hơn lúc nãy:
– Anh có thể… ấy… để thay tiền học phí được không? !
Lúc đó tôi không nghe rõ câu nói, chỉ loáng thoáng được chữ “ấy”. Trong ngôn ngữ của Việt Nam thì “ấy” là một chữ rất kỳ diệu, thay thế được khối chữ khác, và người nghe muốn hiểu sao tùy ý. Có thể tôi đã hiểu ý nghĩa chữ “ấy” ngay lúc đó, hoặc là chẳng hiểu gì cả.
– Em nói sao… anh không hiểu? !
Cô gái hơi ngẩng mặt lên, nhưng đôi mắt thì nhíu lại và giọng nói rất ấp úng:
– Em… em nói là… có thể… cho em quan hệ để thay tiền học phí được không? !
Lần này thì nghe rõ thật, và tôi cũng chắc rằng mình đã hiểu đúng ý nghĩa chữ “ấy”. Nhưng điều đó cũng đồng nghĩa với một sự bất ngờ, bất ngờ đến sững sờ.
– Em… nói giỡn đó hả? !
Cô gái lắc đầu.
Nếu không cố bĩnh tĩnh, biết đâu tôi đã há hốc mồm hay ngã khỏi ghế rồi. Rất may mắn rằng chuyện đó đã không xảy ra, và tôi vẫn ngồi yên trên ghế để hỏi thêm một câu khác:
– Em hiểu mình đang nói gì chứ? !
Cô gái gật đầu.
Nếu nói tình huống này chỉ diễn ra trong tiểu thuyết hay truyện tranh thì chắc hợp lý hơn. Tôi là một tác giả tiểu thuyết, từng tưởng tượng ra hàng tá tình huống kỳ quái, nhưng như kiểu này thì đúng là chưa bao giờ, nên càng chẳng biết giải quyết thế nào.
– Em… thích học vẽ đến vậy sao? !
Cô gái gật đầu.
Đến lúc này thì mọi thứ đã rõ ràng. Lời đề nghị quá sức kỳ lạ, và với tư cách là một tên con trai, thì nó cũng rất có sức hấp dẫn. Tôi dám chắc rằng các bạn cũng sẽ nghĩ như vậy, thậm chí sẽ rủa xả tôi thậm tệ nếu dám nói là không muốn.
Tôi muốn, chắc chắn là cũng xiêu lòng vì chuyện “ấy” đó. Nhưng muốn là một chuyện thuộc về cảm xúc, còn khi đối mặt với thực tế, thì những vấn đề phải phân vân lại thuộc về lý trí. Tôi ngây người ra, hàng tá ý nghĩ đối lập vụt qua đầu, giữa có hay không, giữa lợi và hại. Chính lúc này, một suy nghĩ lại trỗi dậy thật mạnh mẽ nhất. Tôi thở dài, bóp trán và nói:
– Em nè… lời đề nghị của em… hay đó! – Tôi thở mạnh, rồi cố dứt khoát nói, mặc dù trong lòng vẫn có một sự thôi thúc đầy tiếc nuối – Nhưng anh… từ chối!
– Sao… sao vậy anh? !
– Vì… anh nghĩ… vẽ là đam mê, cũng xem như là nghề nghiệp của anh. Đem nghề và đam mê của mình đổi chác kiểu như vậy… hình như hơi thiếu tôn trọng!
Lần này đến lượt cô gái tròn mắt, ngây người. Rồi cô ta lí nhí nói:
– Em… xin lỗi!
Tôi thở dài:
– Thật tình anh cũng không muốn từ chối em, nhưng em không có xe để qua chỗ anh, còn nhà em thì xa quá…
Cô gái lại im lặng.
– Nhưng mà… thấy em thích vẽ đến vậy… thôi thì thế này. Mỗi tuần một ngày, anh sẽ cố tranh thủ để đến đây dạy cho em, và phần còn lại em phải tự luyện thôi. Được chứ? !
– Anh… chịu dạy em thiệt sao? !
– Ừ!
– Em… có phải trả tiền không? !
– Không em!
– Em… em cám ơn anh nhiều. Em làm phiền anh quá!
Tôi tin rằng mình đã cảm nhận được thật rõ sự mừng rỡ của cô gái. Thật lòng tôi cũng chẳng nghĩ mình đã làm được gì lớn lao, nhưng trước thái độ biết ơn chân thành của cô ta, đột nhiên tôi lại cảm thấy ngại, nên đành lảng sang chuyện khác:
– Mà… em chưa cho anh biết nhà thì lần sau anh phải đến đâu? !
Cô gái hơi bất ngờ:
– Em quên mất… nhưng mà… nhà em nhỏ lắm, chắc không có chỗ đâu. Hay là… mình ra ngoài được không anh? !
– Cũng được. Vậy mình học ở quán nước này, nếu như em không ngại tối!
– Không sao đâu. Em thấy vậy là được lắm rồi. Nhưng mà chuyện học phí thì em nghĩ…
Tôi đoán được cô gái sẽ nói gì, nên lên tiếng trước:
– Thật ra anh cũng có một điều kiện đó!
– Là gì vậy anh? !
– Để dành tiền… mà chia tiền nước với anh. Anh không có tiền trả hết đâu! – Tôi vừa nói vừa cười.
Cô gái ngẩng ngơ, rồi lại gật đầu. Quả thật nếu bỏ qua lời đề nghị “táo bạo” khi nãy, thì cô ấy rất ít nói, chỉ thích lắc và gật.
Thế là thỏa thuận giữa chúng tôi được hoàn thành. Nếu hỏi rằng tôi có tiếc nuối khi từ chối lời đề nghị đó không, thì có lẽ rằng: Nửa có, nửa không. “Có” vì lẽ gì thì ai cũng hiểu, còn “không” là vì nhờ từ chối, tôi mới có dịp hiểu thêm nhiều điều về cuộc sống này, về một cô gái và một câu chuyện kỳ lạ không kém. Câu chuyện… bắt đầu từ những nét chì và một niềm đam mê vượt qua cả số phận.
Dù vậy, đâu đó trong lòng, tôi vẫn tự thắc mắc rằng, một cô gái như em, một con người rõ ràng rất hiền lành và rụt rè, thì tại sao lại có thể đưa ra một lời đề nghị đáng kinh ngạc đến mức như vậy. Tôi chưa có dịp hỏi, và cũng không biết nên hỏi như thế nào.
Nhưng cuộc đời là một chuỗi bất ngờ, tôi gặp em cũng là bất ngờ, lời đề nghị kia càng bất ngờ, và những tháng ngày tiếp theo cùng sự thật về em sẽ càng bất ngờ hơn bao giờ hết. Khi đã bước chân vào một câu chuyện, thì những tình tiết và mắc xích sẽ từ từ nối lại dù bạn có muốn hay không, vì đó chính là… số phận.