Truyện Sex Mèo con
Trưa, gặp 2 con lợn con, à 2 con mèo con. Vẫn ăn uống chơi bời bình thường. Chúng nó giờ đã dần quay lại cuộc sống cũ sau mấy ngày Ly đi. Có vẻ 2 đứa cũng không còn buồn.
– Chắc tí ngủ giấc là anh với sếp đi tới khuya đó, nên có gì anh nhờ Quỳnh qua chơi cùng chị rồi 2 chị em ngủ sớm nha.
– Anh đi gặp khách hàng nữa hở?
– Ừ, tí đi với sếp, có điều hơi sợ
– Sao sợ? Khách khó tính lắm hở?
– Không… khách… bê đê.
Hai con mèo nhỏ tí cười phọt cả rắm, chắc nghĩ tới cảnh 2 thanh niên trần truồng đứng ôm nhau, có cái thấy mình đang không vui nên chúng nó mím môi lại không cười. Nói 1 hồi 2 đứa cũng bày tỏ thái độ khá quan ngại, nhưng việc sếp yêu cầu thì không đi không được. Mợ nó nghi sếp ổng gài để mình chết thay ổng Mình ngồi nói chuyện lúc nữa, rồi lăn ra ngủ 1 giấc.
Tầm 1 giờ thì 2 con mèo ngố đập dậy, rồi chúng nó về trước, mình về công ty lăn ra bàn ngủ thêm tí nữa. Tới tầm 2 giờ điện thoại kêu thì đi tắm 1 cái, xịt nước hoa cho thơm, bôi wax cho tóc đẹp gì đó, rồi nhắn sếp đến, vì giờ này mà chưa tới thì chắc sếp đang hành lạc với con marketing rồi. Hay đi chơi với sếp nên biết con này ổng nuôi từ hồi 17 18 tuổi, vừa ra trường là ổng rước về làm luôn. Tướng tá cũng ngon, vòng nào ra vòng đấy, mặt cũng được, nhưng éo bằng lũ mèo nhà mình. Yêu ai thì khen người đó thôi, éo quan tâm lũ khác.
Nửa tiếng sau sếp tới, con marketing cũng tới, rồi bác Sáu tài xế tiếp tục chở mình với sếp tới thẳng nơi hẹn. Sớm hơn lịch hẹn nửa tiếng, bàn cũng đã đặt, mình ngồi coi lại mấy thứ linh tinh, tầm 15 phút là ổng tới. Haiz, vậy là ổng cũng thuộc tuýp người tới sớm. Thường là khách hàng loại này rât nghiêm túc và khó tính. Ấn tượng đầu cũng hơi ngán rồi.
Ông khách ăn mặc cũng lịch sự, nhìn khá men chứ éo giống con Hội trong “Để mai tính” chút nào đâu. Mang chiếc đồng hồ Thụy Sĩ ở tay phải, chỉ mỗi điều đó ngầm nói lên giới tính của ổng, còn lại mọi câu nói, hành động đều nam tính.
Buổi nói chuyện kéo dài tới 5 giờ, cũng đâu vào đấy, giá cả cũng ổn. Chào hỏi xong chuẩn bị về thì bác Việt kiều hỏi mình, sếp thấy vậy trốn ra ngoài luôn
– Em có số điện thoại không, em cho anh số, có gì sau này em với trợ lý của anh thay 2 sếp làm việc là được rồi.
– Dạ – mình đưa card cho bác ấy
Bác móc điện thoại ra, gọi mình ngay xong mình cũng lấy điện thoại tắt máy.
– Em nhận được số anh rồi, có gì khi xong hợp đồng bên em sẽ liên lạc bên anh sau.
– Ờ, mà em xài Lumia hở
– Dạ, lương culi nó mua được loại này thôi anh.
– Em thích xài iphone không, bữa nào anh mua tặng em 1 cái.
– Dạ ngại lắm anh, em dùng loại này quen rồi, mấy cái kia xịn quá em sợ xài mấy bữa hư thì lại phí mất quà của anh.
– Hư anh mua cái khác.
– Dạ thôi em ngại lắm, mình là đối tác nhau, nên quà cáp vậy người ngoài biết nó không hay.
– Ầy, có gì đâu không hay nè. À mà tối nay em rảnh hông? Đi uống với anh ly bia.
– Dạ tối em phải chở vợ đi ăn tiệc của đứa bạn, nên chắc em hẹn anh khi khác.
Rồi mình đưa cái tin nhắn cho ổng coi (hồi trưa lấy máy của em nhắn vào) từ số máy em, nội dung “anh đi nhắm được thì xin phép về sớm nha, chiều 6 giờ là tiệc rồi đó”.
– Em có người yêu rồi hở.
– Dạ, cũng sắp cưới rồi anh.
– Ừ, thôi em về trước đi.
– Dạ, vậy hẹn anh khi khác, chứ hôm nay thời gian em nó kín quá.
– Ừ, anh hiểu mà.
– Dạ vậy chào anh.
Mission complete!!!
…
Quá khứ…
Em nhấn mạnh 3 chữ “chồng-sắp-cưới”, mỉm cười nhìn nó. Vẫn cái nụ cười duyên dáng trìu mến ấy, vẫn khuôn mặt rạng ngời ấy, vẫn là đôi môi, là ánh mắt, là hết thảy tình yêu thương nó dành cho em… Vậy mà…
– Để anh đi gọi đồ ăn – thanh niên tên Tuấn lên tiếng.
Em khẽ gật đầu, rồi ngồi xuống đối diện nó. Nó mỉm cười, uống một ngụm pepsi trên bàn. Cố kìm nỗi đau muốn vỡ tung ra trong lòng, nó lên tiếng
– Đột ngột vậy em, anh chưa kịp chuẩn bị tâm lý.
– Nhân duyên là do trời định mà anh. Có lẽ mình chỉ có duyên nhưng không có nợ.
– Em có thai hả? Hay nó làm gì em? Em chỉ mới 17 tuổi thôi mà? Tại sao phải vội vàng kết hôn như vậy?
Nó như không kiềm được cảm xúc, nói như gào lên trước mặt em…
– Anh nghĩ mình sẽ có tương lai hay sao? Anh xuất thân từ chốn giang hồ, gia đình lại ly tán, công việc gia đình thì nay được mai không, còn em thì sao? Anh nghĩ mọi người cười vui vẻ với anh nghĩa là mọi người sẽ chấp nhận tình cảm của 2 đứa mình hả?
– Anh không có cơ hội nào khác sao em? Thời gian tụi mình vẫn còn rất dài mà.
– Khó lắm anh. Em không đợi được. Hay ít ra là gia đình em không đợi được.
– Anh không hiểu
– Ba em muốn thăng tiến trong chính trị, ba anh Tuấn lại làm lớn ngoài bộ, cưới ảnh về thì trước mắt em sẽ ra Hà Nội ở luôn với gia đình ảnh, rồi sau này ba mẹ em khi có lệnh triệu tập sẽ ra đó luôn.
– Anh hiểu. Ai cũng có nỗi khổ…
– Ừ, bên anh, yêu anh, em rất vui, nhưng cưới anh, em nghèo, em khổ.
Hít một hơi thật dài… Ừ… cuối cùng thì một câu chuyện tình yêu, một giấc mơ tưởng chừng như chỉ có trong truyện cổ tích, đã mãi mãi không bao giờ thành hiện thực. Em vẫn là em, vẫn là cô công chúa trong cái thế giới của riêng em, còn nó, mãi mãi cũng chỉ là thằng “dân” quèn nhỏ bé. Trèo càng cao thì té càng đau, đã nhiều lúc nó từng nghĩ sẽ cố gắng học để có một công việc thật tốt, mở một công ty nào đó, rồi 2 đứa cưới nhau, có một cuộc sống vui vẻ sung túc. Nhưng mãi mãi đó chỉ là ước mơ, và nó chẳng thể nào chiến thắng được thực tại…
– Có hơi thực dụng quá không em… tụi mình quen nhau cũng phải 5- 6 năm, một tiếng quên là em có thể quên hết được sao?
– Em đã cố. Những ngày này em và gia đình ra Hà Nội, gặp gia đình ảnh. Em thấy cả 2 cũng hợp, gia đình cũng muốn như vậy. Ngoài ra thì…
– Thì sao?
– Em thấy… tại sao em phải đợi chờ một cái gì đó có thể không xảy đến, trong khi đó lại bỏ qua cái mình sẽ có ở hiện tại? Con gái chỉ lấy chồng được 1 lần. Và em không muốn vừa mang tiếng bất hiếu, vừa bỏ lỡ nhân duyên của mình vì anh như vậy.
– Anh không đáng.
– Anh đừng nói thế. Em đã rất cố gắng, khóc rất nhiều mới có thể dứt bỏ được. Là em không tốt thôi.
– Anh hỏi thật… em… đang có thai hả?
Em mỉm cười…
– Anh nghĩ như vậy cũng được, thậm chí nghĩ về em tồi tệ hơn thế nữa cũng được. Em không trách.
– Anh chưa bao giờ nghĩ rằng em sẽ là người như vậy
– Rồi sẽ có một cố gái tốt hơn anh, bên anh, yêu thương anh hơn em. Chỉ cần anh mỉm cười lên thì mọi chuyện tốt đẹp đều sẽ đến.
– Em nghĩ anh còn niềm tin nơi người nào đó nữa hả?
– Chỉ là em không tốt, đâu có nghĩa là ai cũng không tốt đâu.
Nó đứng dậy… nó biết, chỉ cần ngồi ở đây thêm một phút giây nào nữa, có thể nó sẽ không thể chịu đựng được, có thể nó sẽ lao vào sống chết với thanh niên kia, cũng có thể nó sẽ phải trả một cái giá đắt hơn như thế nữa. Nắm tay thật chặt, cắn môi thật mạnh. Cố kiềm đi bao nhiêu thứ trong lòng.
– Anh về à?
– Ừ.
– Ừm, chúc anh luôn hạnh phúc.
– Bớt giả tạo như vậy đi. Tụi mình hết rồi.
– Ừm, chào anh.
Không nói gì, nó lao thẳng ra ngoài, không ngoảnh lại, phóng lên con xe rồi cứ thế lao thẳng 1 mạch. Nó gào lên một tiếng thật to. Nước mắt nó cứ từ đâu đổ xuống. Trời Sài Gòn mùa này chưa chuyển mưa, nhưng những làn gió cứ như lạnh ngắt, cứ như chúng nó muốn xé nát trái tim của nó…
Đi 1 mạch tới Quận 4, rồi Quận 7, rồi lại vòng về Q2… cứ như thế nó cứ chạy trong vô định, gặp ngã nào rẽ ngã đó. Rồi dừng lại ở 1 bar. Mở điện thoại, thấy dòng tin nhắn từ em “quên em đi, cũng như em đã quên anh, nhé”.
Chẳng reply lại, cứ thế, như 1 thằng điên, nó uống hết ly này tới chai khác. Ừ. Đời cuối cùng chỉ có như vậy. Có những thứ dù có cố gắng thế nào thì vẫn mãi mãi chỉ là trò cười, mãi mãi chỉ là như thế. 17 tuổi, hơn 6 năm quen nhau, hơn 6 năm gắn bó với cái tình yêu đầu đời của nó. Nó mỉm cười, một nụ cười chua chát. Một dòng nước mắt chảy dài nơi khóe mi nó.
Nó tháo chiếc nhẫn, vứt vào 1 góc trong bar. Ừ… Tạm biệt nhé, tình yêu đầu đời. Chẳng còn gì phải luyến tiếc nữa. Em đi gặp nó cũng không còn mang chiếc nhẫn ấy, chắc là vứt rồi. Nó cũng chẳng lý do gì phải giữ lại.
– Anh có chuyện buồn hả?
Nó giật mình ngoảnh lại. Trước mắt nó, một con bé trông khá xinh xắn đang mỉm cười với nó. Ăn mặc khá thoáng nhưng khá sang, chắc con bé không làm DJ thì chắc cũng tiểu thư lắm tiền thích đú.
– Ừ, nhớ ít chuyện xưa thôi.
– Uống với em một ly nhé, em mời.
Con bé gọi nó 1 li chivas, con bé 1 ly.
– Thất tình hở?
– Em quan tâm làm gì, có ảnh hưởng tới em không?
– Anh khó tính vãi, nhưng em thích.
– Em nghĩ anh quan tâm chuyện em thích anh hay không á?
– Gì cay cú thế, chỉ là thấy con nào ngu đi đá anh ấy. Nhìn cứng cáp cơ bắp thế cơ mà.
Rồi con bé lấy tay bóp chuột, bóp ngực, sờ cơ bụng của nó. Nó giật tay con bé ra.
– Em mời anh thì anh cảm ơn, nhưng mà chắc mình chỉ nói chuyện được vậy thôi. Tới lúc anh về rồi.
– Nói chuyện tí nữa đi, em cũng đang chán.
– Còn gì để nói à?
– Ừ.
Rồi nó với con bé đi tới 1 góc, chọn 1 bàn trống, 2 đứa gọi thêm ít trái cây, rồi ngồi đối diện nhau.
– Thế 2 người ngủ với nhau chưa?
– Chưa, liên quan tới em à?
– Ối zồi ôi, chia tay mà anh vẫn còn zai tân à. Kiểu này bị cắm sừng chắc luôn.
– Nói cũng đúng.
– Ngu thì chịu thôi, có của chả biết ăn. Chả bù cho em.
– Em thì sao?
– Mới ngày đầu nói yêu nhau thôi thì nó đã lao vào xé xác em rồi.
– Kinh thế.
– Ừ, lúc đó em mới hơn 15 tuổi thôi đấy. Nó lúc đó thì 18 rồi. Xong thời gian nó chán nó đá em.
– Nghe vui nhỉ.
– Cũng gọi là biết mùi đời. Mà nhờ vậy em mới quen mấy cảnh bar này, rồi thấy thoải mái như giờ có khi lại tốt.
– Kiểu như gái ấy hả? – nó chợt nhớ tới em… rồi nó cười mỉm, một nụ cười không thể khinh bỉ hơn. Ấy thế, lòng nó chua lắm… Mắt nó lại cay.
– Ừ. Nghĩ thế cũng được.
– Năm nay em mấy tuổi rồi?
– 16 rưỡi. Đủ tuổi ngủ với anh được rồi. Cần coi chứng minh không?
– Khỏi. Anh cũng không định ngủ với em
– Chê à, hay không định giao trinh tiết cho đứa như em?
– Chắc vế sau đúng.
– Thế anh định đi bar để nghe nhạc uống rượu thôi à? Phí tiền vãi.
– Ừ, ảnh hưởng gì với em không?
– Nghĩ lại đi chàng trai. Giờ anh đang ngồi ở đây, buồn khổ vì nó, thì nó có khi lại đang nằm làm tình với thằng khác, nó chả bao giờ quan tâm anh là cái chó gì đâu. Vậy tại sao anh cứ phải giữ gìn cho nó làm gì? Nó có bao giờ là của anh không?
– Em im lặng chút đi.
– Nói đúng rồi chứ gì.
– Ngồi đây nhé, anh ra gửi tiền về trước, em khỏi gửi tiền mấy ly rượu, để anh gửi luôn. Coi như cảm ơn ngồi nói chuyện với anh.
Rồi nó đứng dậy, đi ra. Con bé chạy theo, nắm lấy tay nó, ôm nhẹ vào lưng nó, hôn nó một cái thật dài. Nó cảm nhận được cái mùi nước hoa khá nồng nơi con bé, vị nhạt của son môi, cái hơi nồng mặn chát của rượu…
– Quên nó đi, bữa nay có em rồi còn gì.
Nhắm mắt lại, tận hưởng nụ hôn từ đứa con gái thứ 2 trong đời nó, đứa con gái mà cả tên nó còn chưa kịp hỏi. Rồi nó lại nghĩ tới em, ừ… con bé nói không có gì là sai cả. Nó vẫn chờ, vẫn buồn vì cái gì đó nó không hình dung ra được, còn em, giờ có khi em lại đang cùng thằng Tuấn đó, chung 1 giường, rồi ân ái cùng nhau, như những gì con bé nhắc tới…
– Bao nhiêu?
– Nếu thật anh còn là zai tân thì em không lấy. Trả tiền phòng với tiền ăn phở là được rồi.
– Vậy đi.
Nó chỉ nói có vậy. Con bé lủi thủi đi theo nó, nó đi theo hướng dẫn của con bé, tới một khách sạn nhỏ trong hẻm.
– Định dùng bao không?
– Thế muốn truyền bá si đa à?
– Nói vớ vẩn thôi nhé, em đi toàn khách sạch thôi đấy. Loại con nít choai choai vào quán nhảy tưng bừng lên thì đố sờ tới em.
– Thể khỏi, dù gì giờ anh có bị sao cũng chả ảnh hưởng tới ai đâu.
Rồi 2 đứa nhận phòng, chẳng nói 1 lời, con bé dắt nó vào phòng tắm, thay đồ, rồi xịt nước…
– Ôi ôi… thế này thì chết em mất.
– Sợ lát yếu sinh lý ra sớm em lại chán cũng nên
– Cỡ anh mà yếu thì khó tin lắm.
– Ờ
– Con đó ngu vãi. Có của không biết hưởng
– Ờ.
Rồi con bé quấn lấy nó, xả vòi nước, thoa xà bông, kì cọ khắp người nó, rồi lại xả nước… 2 đứa lại đứng hôn nhau dưới làn nước nóng hổi. Rồi con bé trườn xuống, hôn lấy ngực, lấy bụng nó, rồi hôn lấy thằng bé của nó.
Từ góc độ này nhìn xuống nó thấy con bé cũng dễ thương, ngực bự, mông cong, khuôn mặt non choẹt. Ấy thế mà kinh nghiệm giường chiếu cũng hơn 1 năm rồi. Cũng buồn cười. Con gái nó thế. Khó mà lường được. Rồi nó lại nỏ nụ cười chua chát.
Rồi nó giật mình… lần đầu nó được kích thích tới như vậy, dù rằng nó vẫn đang nghĩ chuyện khác, nhưng cái cơ thể lại không nghe theo lời nó. Nó xuất luôn vào mồm con bé.
– Ồi ôi, mai mốt nhớ báo trước nhé.
– Xin lỗi.
– Ngoại trừ người yêu đầu ra thì đây là lần thứ 2 có người xuất vào miệng em đấy.
– Cũng may anh không phải là người đầu nhỉ
– Ừm, mà mùi hơi nặng nhé.
– Ừ.
Rồi con bé cố nuốt hết mớ bầy nhầy của nó. Nó nhìn con bé,cười.
– Cần cố gắng vậy không? Khó chịu sao không nhả ra đi.
– Của zai tân mà, em không muốn phí.
– Mốt anh dẫn chục thằng zai tân cho em.
– Thôi đi ông. Dắt tới cho tôi khỏi làm ăn à.
– Hờ.
Rồi con bé súc miệng, lại hôn nó, lại vặn nước. Nó cũng đáp trả, rồi ẵm con bé ra giường.
Nằm hôn nhau 10 15 phút thì cái bản năng đàn ông của nó lại trỗi dậy, con bé cười…
– Nhanh thế. Mới đó đòi hỏi lại rồi à
– Chẳng biết.
Con bé từ từ đưa thằng nhóc vào người con bé. Cứ như thế, con bé tước đi đời con trai nó gìn giữ 17 năm… Rồi 2 đứa quấn lấy nhau, hòa vào tiếng trận bóng TV đang chiếu và tiếng rên rỉ mỗi lúc một to của con bé.
Tới tận 2 giờ sáng, tức là sau gần 3 tiếng kể từ lúc rời khỏi bar, cả nó, cả con bé mồ hôi đều nhễ nhại. Nó xuất vài ba lần vào trong con bé, con bé cũng chả nói gì, có vẻ con bé thích như vậy. Cũng vài lần lúc nó đang say máu, thì con bé trân mình, nhắm nghiền mắt, 2 tay nắm chặt, chân quặp lấy người nó… Chắc con bé cũng đang ra… Nó kệ, chả quan tâm sau này nó có bị lây bệnh gì, vì cùng lắm chỉ là chết, cùng lắm chỉ là giải thoát khỏi cái thế giới buồn khổ này.
– Cho em nghỉ tí. Em đuối quá.
– Ừ. Anh cũng mệt.
Rồi nó mở tủ lạnh, lấy 2 chai sting, vứt con bé 1 chai, nó lại kế bên con bé, ngồi tựa vào giường, uống 1 hơi hết sạch chai nước.
– Ăn gì khỏe thế.
– Ăn cơm nhà nấu.
– Gớm, may là thất tình mà vẫn chọc như chọc tiết lợn ấy. Chả hiểu lúc anh vui vẻ yêu đời thì còn dập em cỡ nào.
Nó cười khẩy. Ừ, ít ra nó cũng có chút điểm tốt.
– Con bồ anh ngu vãi, dễ gì xơi được người nào như anh.
– Có nhiều thứ tình yêu không quyết định được em à.
– Ừm. Biết là thế
– Mà sao khi không lại rủ anh đi thế? Khi không mất 1 ngày lương còn gì.
– Đồng cảm thôi. Em cũng bị người em yêu nhất đá mà. Phải chi lúc đó người đó là anh thì đỡ nhỉ.
– Ừ, uống lẹ đi rồi về.
– Ngủ đây luôn đi, giờ đi không nổi nữa.
– Thế anh về trước.
– Ở với em đêm nay đi, đàn ông gì vô tình vãi.
– Đời nó thế mà em.
– Đi. – con bé lay tay nó.
– Ừ. Thì ngủ.
Sáng, nó thức dậy dưới tiếng còi báo thức. Cũng 6 giờ, tới lúc nó phải tắm rửa, chạy bộ, rồi phóng xe tới trường. Mẹ không gọi cho nó, chắc mẹ nghĩ nó đi chơi về trễ ngủ ở chung cư mẹ mới mua mấy tháng rồi cho nó. Mẹ cũng quen với chuyện nó với chúng bạn kéo qua nhà học bài rồi sợ phiền gia đình, tới đêm lại kéo qua chung cư chong đèn học tiếp. Ừm…
Quay sang bên cạnh, nó thấy con bé vẫn đang nằm đó, trần truồng, ngủ như chết. Nó lay con bé, con bé giật mình dậy, nhìn đồng hồ, cũng hiểu là tới lúc nên về, con bé vào phòng tắm, rửa mặt đánh răng chung với nó, rồi lại tắm cùng nó.
Con bé lại hôn khắp người nó, 2 đứa lại như thế một lúc lâu, rồi những tiếng rên rỉ của con bé bắt đầu vọng ra khỏi nhà tắm.